Tìm kiếm

xuanthanhtran

11.11.10

Nổi nhớ mùa đông, gửi em!

Sáng nay nó đậy thật sớm, có lẽ vì nó chỉ măc mỗi chiếc áo thun mỏng tanh trước khi đi ngủ...nó quật dậy và làm công tác vệ sinh một cách thoăn thoắt rồi dắt chiếc xe đạp đi phăng... Đúng rồi hôm nay là ngày đặc biệt đối với nó, kỉ niệm ngày đó chăng?
Chết tiệt, công viên hôm nay sao vắng tanh thế kia, một nỗi buồn man mác...Lộn xộn, ngổn ngang, những nổi nhớ đứt quảng, nhìn dong sông Hương lặng lẽ êm đềm...làm tăng thêm nổi nhớ trong nó, và nó cứ ngẩn người ra...
“…….Anh hát cho em nghe bài Bản tình ca mùa đông đi…
ừm……bài này anh ko thuộc….( giọng em nũng nịu)….sao….anh ko yêu em sao…..anh….Vậy chúng ta cùng đi xe đạp em nhé nhưng lần này là em chở anh...cùng được nhưng em muốn ngòi đây thêm lát nữa....thôi nào đứng dậy anh sẽ dẫn em tới chổ này hay lắm...(tay trong tay) nào chúng ta cùng chạy nghe..."
Nó cười, cười trên nỗi nhớ của mình, nổi nhớ với một người con gái mà nó đã từng yêu thương, có thể nói đã từng rất hạnh phúc...Ngẩn ra một lúc nó dắt chiếc xe đạp vòng qua công viên, dọc theo đường Lê Lợi rồi rẽ qua Lý Thường Kiệt. Những con đường mà nó hay chở người yêu đi dạo trên chiếc xe đạp Rơmi. Nghêu ngao trên con phố Huế …anh nhớ em…anh nhớ e…t, tiếng hát của nó sâu lắng trong cái mùa đông đầu mùa nghe như những tiếng rao…vâng, nó đang rao bán trái tim mình, một trái tim sắp vụn vỡ…một trái tim đã lạnh cóng vì …ở nơi ấy gió mùa đông bắc đã tràn về…và nó tự lau rữa trái tim mình bằng những giọt nước mắt!
Thì ra hôm nay là ngày rất đặc biệt với nó, nó dậy thật sớm chỉ để chạy tới nơi nó cung người yêu thường hay lui tới trước kia. Có lẽ nó sợ tới muộn sẽ ko gặp được em nhưng dù sao đi nữa nó vẫn một mình cô đơn...nhớ em!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét